Thánh ngôn

THỰC TẾ LÀ ...

Trích Hoa Trôi Trên Sóng Nước - Thiền sư Satomi Myodo - Nguyên phong dịch

25/03/2017

Thời gian trôi nhanh, thoáng một cái tôi đã trở thành đầy tớ của gia đình Lão sư được 4 năm. Một hôm Lão sư có khách đến thăm, tôi được lệnh luộc một nồi khoai mang lên.

Trong lúc mọi người đang ăn uống ngon lành, tôi khoanh tay đứng hầu bên cạnh thì bà vợ lão sư, có lẽ vì thương hại tôi đói, lấy một miếng khoai luộc nhét luôn vào miệng cho tôi ăn. Tôi lúng túng vì miếng khoai nóng, nửa muốn nhả ra, nửa muốn nuốt vào, nhưng không làm sao nuốt nổi. Tôi bối rối nhìn mọi người và có cảm tưởng mình là một con chó, được chủ thí cho miếng xương thừa. Tự dưng cơn giận ở đâu bốc lên, tôi phải cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh, lủi thủi bỏ xuống nhà bếp.

 Chưa bao giờ tôi thấy chua xót, tủi nhục như lúc đó. Tôi cố gắng tập trung tư tưởng nhưng nước mắt cứ trào ra. Tôi tự nhủ: “Mày thật yếu đuối ! Mới có một chút như vậy mà đã không giữ được bình tĩnh, công phu tu tập của mày bỏ đi đâu? Bao năm khổ hạnh luyện tập định lực mà sao chỉ một đụng chạm nhỏ nhặt như vậy đã nổi cơn bất bình”. Làm sao tôi có thể sửa đổi những tư tưởng oán giận này? Sau một lúc suy nghĩ, tôi lấy ra một tờ giấy trắng và bắt đầu đánh dấu vào đó mỗi khi tôi thấy mình không tự chủ được…

Vài tháng sau, tôi thấy nó dày đặc những vết gạch ngang dọc. Tôi biết, tuy mình có thể thi hành mọi mệnh lệnh một cách nghiêm chỉnh, nhưng bên trong tôi vẫn khó chịu bất mãn. Khả năng tự chủ của tôi chưa tiến bộ được bao nhiêu. Đau khổ cùng cực, tôi liền đổi phương pháp. Tôi tìm mua bức tranh Monalisa vẻ một người đàn bà đang mĩm cười, treo trên đầu giường và tự nhủ trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ta cũng nên mĩm cười, bất chấp tất cả. Thành mỗi khi bà vợ lão sư quát mắng, tôi định tâm, hít một hơi thật dài rồi mĩm cười. Phương pháp này giúp tôi lạc quan, bình tĩnh và tự chủ hơn. Từ đó bất kỳ chuyện gì xảy ra, tôi cũng cố gắng kiểm soát hơi thở và mĩm cười. Mỗi khi trong lòng tôi nổi lên một niệm khởi gì, tôi tập trung tư tưởng, nghĩ đến nụ cười bất diệt của nàng Monalisa.

Khi đặt bút viết những dòng này, thì tôi đã là lão ni ngoài 60 tuổi. Hơn ba mươi năm đã trôi qua, bao nhiêu nước đã chảy qua cầu, bao nhiêu tan thương biến đổi, nhưng lúc nào tôi cũng cảm ơn bà vợ Lão sư đã dạy cho tôi bài học quí giá về sự tự chủ. Chính cái kỹ luật khắc nghiệt của bà đã huân đúc cho tôi một tinh thần điềm đạm. Khiến tôi trở nên một con người khác hẳn khi trước. Khi trở lại với Lão sư, tôi đang tự hào về định lực của mình, tưởng mình đã là một cái gì ghê ghớm lắm. Nhờ sự đối xử khắc nghiệt của bà vợ lão sư, tôi đã trở thành một người khiêm tốn và hiểu biết hơn. Mỗi lần nghĩ đến bà, tôi tin rằng chính bà mới là người giúp Lão sư trở nên một vị thầy giỏi. Biết đâu công phu tu tập để thản nhiên và điềm đạm của Lão sư chẳng nhờ bà vợ một phần nào?