Tản mạn đời thường

CỐ NHÂN

26/03/2017



Trong quá trình học đạo và hành đạo của tôi, có khá chuyện thú vị để nói.

Học đạo thì thu thúc thân tâm, giao tiếp không nhiều. Hết lên thiền viện nghe pháp thì về nhà bơi với công phu cùng với công việc nhà. Ít giao tiếp. Chỉ có giai đoạn hành đạo, dù hành đạo cũng không ngoài việc học đạo, mới có nhiều việc lý thú xảy ra.

Cái khoảng trước, gặp một anh chàng, thật tình không biết có phải là chàng không nữa. Nhưng thơ văn và cái giọng tán phụ nữ khá điêu nghệ. Nếu là phụ nữ thì quả tình người phụ nữ ấy rất tuyệt. Nhưng tôi không chú tâm đến cái giọng tán gái của hắn. Với tôi, thứ gì bùm xùm miệng lưỡi quá thì thường chỉ có trên bờ môi, còn lòng thì không thật. Nam nhi kiểu đó không phải là loại đàn ông tôi thích. Thành việc đó không ảnh hưởng đến tôi nhiều như các phụ nữ khác. Nhưng tôi quí cái tài làm thơ của hắn. Hắn huân việc làm thơ không biết nhiêu kiếp rồi mà thơ làm rất ngọt… Cái gì cũng làm thơ được. Vần điệu rất chuẩn. Phải nói là giỏi.

Ngày đó, tôi đã chất một đóng thơ hắn làm tặng tôi (cộng thêm mấy bài thơ họa lại) trong cái chương Blog yahoo. Sau đó Blog yahoo biến mất. Tôi cũng không tim cách giữ lại nên mất hết.

Cũng không tha thiết với chủ nhân của những bài thơ cho lắm. Dù có vẻ tâm đầu ý hợp, dù có vẻ trong lòng chàng chỉ có mình Chân hiền tâm…

Một sự giao tiếp không dính mắc, phải nói thoải mái và hạnh phúc như thế.

Người nói thế nào chuyện của người
Ta nghe như nước chảy qua mương
Tương phùng vui vẻ, không lưu dấu
Ly biệt thì thôi, chẳng vấn vương

Chắc cũng đến mấy năm rồi, không gặp lại.

Vừa rồi lại thấy hai bài thơ viết tặng trên yume, ghi dưới cái góc của bài giảng “Bài tựa Trung luận của ngài Tăng Duệ”. Cũng lại cái giọng tán thán phụ nữ, cũng gieo vần khá chỉnh… Chắc là cố nhân rồi đó. Bài thơ làm viết tặng đã một năm, giờ mới thấy.

Tiếng đã nghe rồi chửa thấy người
Ai kia khi nói có cười tươi? 
Má, môi có điểm màu son phấn? 
Mắt trụ vào đâu lúc mỉm cười?
 
Say đắm nghe con gái tóc dài
Tự tin rao giảng chỗ không hai
Giọng trầm, mềm, ấm như bia rượu

Thấm hết vào tim, hồn đắm say

Thơ hắn làm như thế đó.

Thấm cái gì vào tim thì không biết. Trầm, mềm, ấm hay nội dung của bài giảng?

Giọng có hay thì chủ yếu cũng chỉ là phương tiện giúp người nghe hiểu nội dung được tốt hơn. Phần hiểu nội dung nếu không có, coi như người giảng chỉ cúng dường lời rao giảng của mình. Cũng được. Bệnh không ngủ được, giờ nghe mà ngủ được cũng vẫn có ích.

Nhiều nhóc khen giọng giảng tôi hay. Còn tôi thì khi nào mất ngủ, lôi nó ra nghe cho dễ ngủ chút.

Thật ra thì mọi thứ đều lệ thuộc vào duyên.

Thuận duyên với nhau thì thấy hay.

Nghịch duyên với nhau thì thấy dở.

Có một vị phát biểu trên fb là cô ta không thích tôi. Chỉ nhìn tướng tôi là đã thấy không ưa, đừng nói là đọc sách của tôi. Một lần, có ông bạn lấy bài viết của tôi đưa lên fb, nhưng không để tên tôi mà để tên tác giả là thầy Đạo Tâm. Mình lướt qua, thấy giọng văn quen quen… mà quan trọng là cái người không ưa mình kia lại khen đáo khen để bài viết đó, nên mình phải khám cho ra bài viết đó là của ai. Đúng là bài viết của mình. Không biết anh bạn do cố ý hay vô tình đã đặt lầm cái tên kia và gởi cho người không thích mình…

Nếu ghi đúng tên tôi thì nhất định cô ta không đọc. Cũng nhờ lộn tên mới biết rằng “không phải quá nghịch duyên đến nỗi cái gì cũng thành dở”. Chỉ là do tâm phân biệt trong hiện tại mà thôi. Phải nói cảm ơn phần lầm lộn của ông bạn. Đã phá đi sự chấp trước của một người. Thành nhiều khi, có những thứ nó trẹo trẹo như thế mà nó lại giúp mình, không phải hại mình.

Người thích mình hay không thích mình là chuyện bình thường ở thế gian này.

Một khi bạn thấy nó bình thường như chuyện sống chết ở thế gian, như đàn ông thì mặc quần, phụ nữ phải mặc váy, bạn sẽ thấy hoan hỉ với tất cả.

Trở lại ông bạn cố nhân của tôi. Nếu là ông bạn thì bao nhiêu năm rồi, cái TẬP tán phụ nữ bất kể là già hay trẻ, cư sĩ hay sư cô, vẫn chưa mòn mỏng bao nhiêu.

Cách đây 5 năm, tôi đã không còn trẻ, huống là bây giờ, thời gian đang chồng chất già nua thêm trên tôi. Nghe pháp hay là do cái duyên quá khứ đã giao trồng với nhau. Hữu duyên rồi thì xấu cũng thành đẹp, vô duyên cũng thành có duyên… đâu nhất thiết nằm ở hình dáng.

Mọi thứ tùy duyên thảy vô thường
Xá chi một chút sắc, thanh, hương
Duyên xưa gặp lại thành tri kỷ
Quí ở tri âm được mấy người
 
Dung mạo không già, không gái tơ
Tóc dài môi thằm trở thành mơ
Mắt trụ ở đâu ngoài "vô trụ"?

Vô trụ mà thân vẫn cõi mơ

Thứ gì hiện khởi theo duyên đều vô thường.

Người ta nói khi tôi làm việc quá mệt nhọc, thấy da tôi tím tái và già hơn tuổi rất nhiều. Ngủ một giấc dậy, thấy tôi khác hẳn. Khi tôi nói cười lại càng trẻ trung hơn nữa. Ba tướng trạng đó chỉ xảy ra trong một buổi sáng với cùng một cái nhìn của người đối diện. Không biết tướng nào mới thật là tướng của tôi?

Thật ra, nói đến tướng thật thì nó phải ... vô tướng.

Trung luận nói thế mà!

Cái tướng thực ấy không già cũng không trẻ, không tím tái cũng không hồng hào…

Tướng chúng ta có thấy được, chỉ là những tướng theo duyên hiện khởi. Thứ gì theo duyên thì không cố định. Bản thân nó vốn không cố định mà còn không cố định do cái nhìn của người hữu duyên hay vô duyên nữa.

Sống được với cái thật của mình thì các tướng bên ngoài dù đổi thay thế nào cũng chỉ là tướng trong thế giới giả huyễn. Chỉ là những gì trong mơ mộng mà thôi.

Thôi mơ mộng chưa ông bạn?