Hương của người đã chết

SƯ HƯNG

SƯ HƯNG

18/04/2017

SƯ HƯNG

Tôi gặp Sư khi tôi vừa sanh đứa con gái đầu lòng. Sư bấm chuông in ỏi và đòi tôi phải ra trả tiền xích lô từ dưới Long An về. Sư không có tiền mà cũng không biết sài tiền.

Nguyên do bắt nguồn từ lá thư tôi gởi cho chồng trong trại cải tạo. Cải tạo hết mười bốn tháng vì cái tội vượt biên. Sư thì vừa trên núi xuống. Được mời vô vì tội phát ngôn bừa bãi. Hai ngày trong trại ấy, Sư ngồi thiền và đọc thư tôi viết cho chồng ... Ra trại, Sư liền phi thẳng lên nhà tôi bằng xích lô máy, bắt tôi trả hết 20 đồng tiền xe, và nói suốt hai tiếng đồng hồ về một thứ gì đó có liên quan đến mấy từ BIỂN ÁI DỤC. Đó là những gì còn sót lại khi Sư quảy gót đi.

Khoảng một năm sau, Sư lại xuất hiện. Cũng vẫn cái màng trả tiền xe như lần trước. Lần này Sư không nói nhiều. Chỉ hỏi tôi có pháp danh chưa? Nếu chưa thì Sư cho pháp danh. “Dạ rồi”. Sư bắt tôi quăng con bé qua một bên để thọ lễ làm thầy. Con bé thấy người lạ thì khóc ngất và càng bám chặt vào mẹ. Sư thản nhiên “Kệ nó! qua đây lạy Sư”. “Ông thầy không có lòng từ”. Nhưng mặc con khóc, tôi vẫn cúi xuống lạy Sư như bị thôi miên. Sư dạy tôi cách lạy, rồi dặn “Thôi Sư về. Khi nào người bạn ra trại thì hai đứa phải xuống Long Xuyên tu với Sư”. “Dạ!”. Ra tới cổng, Sư còn dặn tới dặn lui “Không được đẻ nữa nghe chưa”. “Dạ!”.

Một tháng sau chồng tôi về. Về như có phép mầu. Tôi có đứa con thứ hai và làm ăn phấn phát. Sư lại xuất hiện. Nghe Sư lên thăm tôi điếng hồn. Tôi đẩy chồng ra và núp sau lưng anh chỉ chừa hai con mắt đủ để thấy Sư. Lần này tôi không phải tốn tiền vì Sư đi nhờ xe người khác. “Sư chờ hoài không thấy đứa nào xuống”. Chồng tôi giải thích về nghĩa vụ làm cha, làm chồng và làm con của mình hiện tại. Công nhận chàng giải bày rất hay. Sư không nói gì, chỉ quay qua hỏi tôi “Con biết nghiệp là gì không?” Trong sách vở cũng như âm nhạc không hề thấy nhắc đến từ này. Tôi lắc đầu. “Nghiệp là nghề. Thôi Sư về. Gắn giữ đạo đức cho mình”. Ra tới cổng Sư vẫn còn dặn lại “Đừng có đẻ nữa!”. “Dạ!”.

Đứa con thứ ba của tôi ra đời. Việc làm ăn của tôi thăng trầm sóng gió và đầy sợ hãi. Tôi mất phương hướng vì những suy nghĩ của mình. Đó là vào khoảng những năm 85. Đất nước còn tranh tối tranh sáng. Môi trường chợ búa thật là nhiêu khê. Mình ăn thì người mất. Mình được thì người thua. Bố thí cúng dường thì quả tình làm ăn có dễ dàng, nhưng cái dễ của mình lại là cái khó của người. Trong cái phước đã sẵn cái mầm của họa hoạn. Nhân quả lại rành rành trước mắt. Lúc ấy, càng có cơ hội làm giàu càng dễ gây nhiều tội lỗi. Tôi thật sự thấy mất phương hướng và xuống tinh thần vì tình trạng tiến thoái lưỡng nan của mình.

Rồi công việc bị trở ngại, tụi tôi phải thu gọn chỗ ở để lấy nhà cho thuê. Chồng tôi cũng thay đổi. Đang ăn mặn bỗng dưng chuyển sang ăn chay. Anh bỏ hết tất cả và chúi mũi vào kinh sách. Đó là điều lạ đối với tôi. Anh không thể nuốt nỗi một bữa chay đừng nói là ăn trường. Chưa bao giờ biết chấp tay vái Phật đừng nói là tụng niệm hay đọc kinh sách. Cái gì mầu nhiệm trong đóng sách kia? Tôi bắt đầu lùng xục và tìm kiếm. Đó là lúc tôi đến với đạo và theo Hòa thượng Thanh Từ.

Đến với đạo rồi tôi mới nhớ đến Sư. Tôi đã không gặp Sư mười mấy năm rồi. Tôi quyết định đi tìm Sư bằng địa chỉ ngày xưa Sư cho tôi. Xuống Long Xuyên, Sư không còn đó nữa. Nghe hỏi đến tên Giác Hưng, ai cũng cười. Chuyện gì đó đã xảy ra với Sư không theo chiều thuận. Việc ấy có liên quan đến một người đàn bà. Lại ái dụca(

Rồi tôi cũng tìm thấy Sư trong túp liều tranh đổ nát ở Sa Đéc. Sư của tôi ngày xưa không còn nữa. Chỉ là một ông già ốm tong nhỏ tíu trong thật tội nghiệp. Bụi trần thật kinh khủng! Nó làm thay đổi con người không thể ngờ. Thay đổi cả hình dáng mà phong cách của Sư nữa. Ngày xưa Sư oai phong lẫm liệt và tự tin biết bao! Giờ thì từ tốn, dịu dàng, pha chút chịu đựng trong đó. Không nhờ đôi mắt, tôi không tin đó là Sư của ngày xưa. May là trong cái thay đổi vẫn còn cái không thay đổi để mình còn nhận ra được.

Tôi cứ tưởng Sư sẽ rất mừng khi gặp hai đứa tôi. Nhưng không, Sư rất bình thản. Tôi nói với Sư về hai từ VÔ NIỆM. Sư không lấy làm lạ khi thấy tôi nói về hai từ đó. Sư hỏi tôi “Con ăn chay chưa?”.

- Dạ, mấy tháng rồi.

- Phải ăn trường, sao có mấy tháng.

- Không biết có kéo dài được không thành con không khẳng định với Sư được.

- Mấy đứa rồi?

- Dạ ba.

- Ngừng đẻ chưa?

- Dạ ổng cắt rồi.

- Cả hai đứa phải chay trường và giữ thân thanh tịnh mà tu hành.

Rồi Sư lại thao thao bất tuyệt về hai từ ái dục. Chục năm rồi mà tôi vẫn không hiểu được Sư nói gì. Không hiểu thành tôi không thể nhớ mà viết ra đây để mọi người cùng đọc ngoài hai từ ái dục. Tôi kể Sư nghe về quá trình đi tìm Sư thế nào và người ta nói gì về Sư. Sư trả lời ngây ngô “Sư có làm gì đâu. Tại Sư hay vạch cái dỡ của người ra thành người ta không ưa”. Sư chỉ vào cái chòi đổ nát của mình “Chùa này cũng mời Sư đi rồi. Sư chưa kiếm được chỗ thành chưa đi”. Đi từ Long Xuyên tới đây mà cũng chưa chịu yên còn muốn đi nữa. Vì nói mà tù tội, vì nói mà lang thang, nhưng hình như Sư không có ý định ngừng nói. Vậy cũng hay!  

- Đứa út con bao nhiêu tuổi rồi?

- Dạ 9.

- Vậy là 18 năm nữa con mới đi tu.

- Sao tới 18 lận. 13 năm nữa thôi chớ Sư.

- Sao lại 13?

- Nó ra trường đại học thì còn 13 năm nữa thôi.

Sư ậm ự cho qua chuyện, rồi nói về Hòa thượng Thanh Từ với giọng không vừa lòng. Không phải về pháp tu mà về việc Hòa thượng đi đâu, Phật tử cũng theo quá đông. Thêm một mớ linh tinh gì đó. Không muốn nghe nên không có chữ nào vô đầu thành không thể nhớ. Tôi có tật đánh giá không cao về những người hay chê người khác. Huống là chê Tông Sư của mình. Tôi không trả lời vì đó là cái nhìn của riêng Sư. Sư có quyền như thế. Song nhờ cái tật hay chê của Sư mà tôi ngẫm ra một điều. Đừng bao giờ đụng đến thầy người khác. Cốt yếu là phải làm sao để người nhận được sự lợi ích thiết thực, không phải chỉ có chê xuông mà thành công. Lời chê của Sư không có tác dụng với tôi, vì tôi nhận được lợi ích từ việc tu học ở Thường Chiếu thì nhiều mà nhận được ở Sư thì chưa thấy. Chỉ có cãi chày cãi cối là giỏi. Được cái nghiệp miệng thì có.

Sư hỏi tiếp tôi “Con có biết Sư Nhật Quang không?” Chưa kịp trả lời, Sư đã nói tiếp “Trước giờ, Sư chưa thấy ai có cái tướng hảo quang minh như ông ta. Người gì mà có cái tướng tốt quá”. Tôi hả họng cười khoái chí “A a là đệ tử của Hòa thượng đó. Sư đi đâu mà về tuốt dưới đó?”. Sư cụt hứng “Về Bà Rịa thăm người quen”.

Sau này, khi đã “như thật biết thế nào là đạo đế” và thâm nhập thực tế rồi, tôi không còn tâm đánh giá xấu tốt về những biểu hiện của Sư nữa. Chẳng qua, nhân duyên của tôi nằm ở Thầy là chính nên Sư chê Hòa thượng mà khen Thầy. Cũng nhờ nó tôi hiểu vì sao các bậc Cổ đức lại cứ khen chê lẫn nhau như những người còn nhân ngã. Chê hay khen chẳng qua vì thành thục chúng sanh mà thôi. Đúng duyên thì thứ gì cũng thành tốt, nên khen. Không đúng duyên thì mọi thứ là xấu, nên chê. Với các vị, tất cả là phương tiện. Qua rồi như gió thoảng mây bay. Oan gia là ở tại mình. Thứ gì mình cũng thấy thật. Nên thành nhân ngã với thị phi. Cái nhân ngã ấy là do cái KIẾN của mình chứ không phải do bản chất các ngài như vậy.

Tôi cúng dường Sư một ít để Sư sửa cái chòi dột nát rồi về. Tôi không nghĩ chuyện trở lại gặp Sư nữa, nhưng quyết định mua cho Sư một mảnh đất, cất cho Sư cái nhà nho nhỏ để Sư có chỗ tá túc đàng hoàng. Có điều, Sư chỉ có duyên ở nhờ chứ không có duyên có nhà.

Sư lại lên thăm tôi như xưa. Tuy đã theo Hòa thượng học đạo, nhưng biết và hiểu là một chuyện mà sống được vậy chưa lại là chuyện khác. Thời gian tu hành chưa bao nhiêu, nên trên sự vẫn còn nhiều nước mắt. Những lúc ấy Sư lại xuất hiện. Sư răn tôi “Ra chỗ này là để học không phải để thâu gom hơn thua”. Thấy tôi ngơ ngác không hiểu, Sư lại đánh trống lãng bằng mấy thứ cỏ xanh cỏ vàng trên trời dưới đất gì đó. Tật Sư là vậy. Nói câu đầu thấy người không hiểu thì nói câu sau càng khó hiểu hơn. Sư cứ dặn tôi mỗi khi Sư về “Buông tất cả, con sẽ được tất cả”. “Con nghe rồi!”.

Tôi nói với Sư về ý định mua đất của mình. Sư ừ è rồi về coi đất. Đợt sau lên, Sư đòi tôi 6 cây chứ không phải 2 như tôi đã định. Sư nói mua mảnh đất thật lớn luôn, cho tôi đứng tên. Sư sẽ lập chùa, trồng cây ăn trái sau này con về đó mà ở. Tôi lắc đầu “Con cúng Sư 2 cây Sư làm gì đó làm. Con không đứng tên đứng tuổi gì đâu. Con sống làm người Thường Chiếu, chết làm ma Thường Chiếu”.

Sư hỏi ngược tôi “Hòa thượng Thanh Từ có gì hay mà con sống chết dữ zậy”.

Tôi hỏi Sư “Tổ Sư Thiền có phải do Phật lập ra không?”.

Sư không trả lời mà lại hỏi tôi “Con có biết sự tích Đức Phật trao cho ngài Ca Diếp nửa tòa ngồi không?”. Tôi gật đầu. Sư nói “Ca Diếp là ông Tổ của Tổ Sư Thiền”.

Phải nói, những ngày mà công phu còn chưa đủ để có thể đặt niềm tin tuyệt đối vào Đại thừa thì câu trả lời này chính là thứ củng cố niềm tin về Đại thừa cho tôi rất nhiều. Người dạy Đại thừa khẳng định về Đại thừa không giá trị bằng chính một Sư Tiểu thừa khẳng định. Sư ấy lại tu hạnh đầu đà, đầu trần, chân đất và trú tồi tàn trong một mái nhà tranh rách nát.

Tôi vùng vằng “Vậy sao Sư cứ chê Hòa thượng hoài zậy. Con tu theo Tổ Sư Thiền của Hòa thượng chứ con có đi bằng hai chân của Hòa thượng đâu mà Sư chê hoài nghe mệt nảo quá!”.

Sư cười không nói gì và tiếp tục đòi cho được 6 cây về mua đất trong khi gia sản tôi chỉ có 4 cây. Tôi nói ngang “Con không có. Có 2 cây đó Sư có lấy thì lấy, không lấy thì thôi”. Sư buồn buồn nhìn vào mắt tôi “Phật chỉ gặp một lần, không còn gặp lại được nữa”. Trời đất! Ai xưng Phật người đó là ma ... Tôi càng thủ chặt hơn nữa.

Vấn đề không phải vì tôi chỉ còn 4 cây. Chẳng qua tôi thấy mua nhiều đất không để làm gì. Nói pháp theo kiểu của Sư thì lập chùa ra có ích lợi gì? Có ai hiểu gì đâu mà nói. Có hiểu thì cũng chẳng ai làm nỗi. Có phải Tăng Ni đâu mà mỗi lần gặp tôi, Sư cứ bắt tôi ăn chay, bắt tôi không được đẻ, bắt tôi ngừng yêu thương khi ông chồng tôi còn sờ sờ ra đó. Tôi thương Sư lắm mà tôi còn ngán tận cổ chẳng muốn gặp Sư, huống là những người không ưa Sư. Thôi cứ ở một mình đó. Lâu lâu lên thăm tôi. Còn không thì đi tới đi lui đâu đó chọc phá cho thiên hạ bớt bình yên cũng được. Thế giới nay chắc chỉ có mình tôi là thương Sư. 6 cây mua đất còn không đủ, lấy đâu ra để xây chùa mà tính chuyện viễn vong. Tôi là đứa cứng đầu lại đa nghi, nghe Sư nói trống trống là Phật là thánh, lại càng thủ chặt không muốn đưa ra.

Rốt cuộc Sư nài được ông xã tôi một chỉ để đóng thuế đất rồi về. Lần đầu tiên tôi thấy Sư buồn. Một tháng sau tôi mất chiếc xe đang đi, vừa đúng 4 cây.

Sư nói không sai, đó là lần cuối tôi gặp Sư. Hơn cả năm không thấy Sư lên, tôi sốt ruột điện thoại về chùa hỏi thăm, mới biết Sư đã bị điện giật chết sau đó mấy tháng. Tôi sững sờ và hối hận không thể tả. Tại tôi không chịu đưa 6 cây cho Sư thành Sư mới chết như vậy cũng nên. Tôi muốn khóc nhưng không khóc được. Khi chết, trong tay nãi của Sư còn 2 cây tôi đã đưa mua đất. Chính quyền lập biên bản và mời người em của Sư ở Qui Nhơn vào nhận thay.

Sư Trung có lên thăm tôi và nói về chuyện miếng đất. Tôi lập lại những gì tôi đã nói với Sư Hưng. Sư nói người ta đã qui hoạch để mở một con đường ngang đó. Miếng đất giờ đã có người trả 20 cây nhưng vậy thì Sư sẽ không bán, để đó lập chùa và dời mộ Sư Hưng về. Tôi rất vừa ý với dự định của Sư. Song cũng không biết hiện tại thế nào. Vì từ đó tới giờ, tôi chưa một lần về đó thăm Sư. Mà duyên đời thì đưa đẩy. Biết hiện tại thế nào. Có còn đó hay không?

Các tin khác