Hương của người đã chết

SỐ TỬ VI

18/04/2017

SỐ TỬ VI

Ký ức của tôi về cha không nhiều. Với đầu óc non nớt của một đứa trẻ thì 12 năm là quá ít để biết về một người cha, chưa kể ông chỉ thực sự ở gần gia đình vài năm cuối đời. Chỉ còn vài điều lẻ tẻ in đậm trong tâm trí tôi : Tập cho con sống biệt lập, ít nói và có lòng trân trọng đối với mọi người. Săn sóc và nô đùa với con cái nhưng rất nghiêm khắc. Chị em chúng tôi không có thời gian để nghĩ bậy, vì tất cả thời gian đều dành cho việc học tập. Học chữ được xen kẽ với học đàn và những giờ giải trí cuối tuần. Sách báo phim ảnh được kiểm duyệt kỹ trước khi tới tay chúng tôi. Không bao giờ để con cái biết gì về những chuyện không vui của người lớn. Ông không muốn chúng tôi lớn lên trong sự đố kỵ và ghét bỏ người khác chỉ vì những việc họ đã làm với người thân chúng. Thêm vài điều về ông qua lời kể của mẹ : Quyền uy, nóng tánh, đào hoa và coi tử vi rất giỏi.

Năm tôi 12 tuổi, ông bị bắn chết tại sở làm. Coi tử vi biết mình sẽ chết vào ngày đó mà không cách gì tránh được. Biết mình chết mà không muốn chết nên chết rồi, ông vẫn loanh quanh đâu đó quanh tụi tôi. Máu nơi chỗ ông chết cứ ưng ửng. Giữa trưa chị bếp thấy ông đứng ngoài sân phơi đồ. Ban đêm em tôi thấy ông ngồi nhìn lên bàn thờ với ánh mắt động nước. Thân ông chôn ở Mạc Đĩnh Chi xình lên xọp xuống ra sao, mẹ tôi đều biết. “Khi sống, bố con khôn ngoan nên khi chết mới linh thiêng”. Khôn như vậy thì thật là khổ!

Tôi là đứa mơ thấy ông nhiều nhất. Không chỉ thời gian đầu mà suốt mấy chục năm liền. Nhiều đến nỗi tôi luôn cảm thấy ông bên cạnh tôi. Đó là nguồn an ủi lớn lao trong suốt quãng đời mờ tối. Mỗi lần thấy ông là tôi biết mình sắp gặp nạn.

Ông theo tôi nhiều có lẽ vì ông không yên tâm về tôi. Không biết có phải bắt nguồn từ việc coi tử vi không nữa. “Bố nói số tử vi con xấu lắm. Người yếu ớt lại bịnh hoạn. Chồng thì nghèo rớt mồng tơi. Tiền bạc như thùng lủng đáy. Khóc con chứ không phải con khóc mình. Lại còn chết đường chết xá. Nếu không chết trôi thì thân cũng chẳng toàn”. Nói chung, từ lúc đẻ ra cho đến lúc chết không có gì để hồ hỡi.

Tôi chẳng tin vào số tử vi. Nói đúng hơn là tôi không thể chấp nhận thứ tử vi đầy xui xẻo đó là của tôi. Nhưng không tin cũng không được. Đã có nhiều chuyện xảy ra. Cái chết được định trước của bố và cuộc đời thăng trầm bịnh hoạn của tôi. Tôi đã bỏ ra một thời gian dài để nghiền ngẫm về nó. Tôi muốn tìm kiếm vận mệnh của mình đằng sau những vì sao đó. Có lẽ ông đã bỏ xót một sao giải hạn nào đó của tôi cũng nên.

Và thế là, tôi đến với Phật pháp không chỉ để hết khổ mà còn để tìm xem do đâu lại có những vì sao quyết định vận mạng con người một cách tàn nhẫn như thế. Và tôi đã tìm ra được điều mình muốn tìm.

Số tử vi của ai cũng có 12 cung, loanh quanh trong mấy thứ danh vọng, tiền tài, gia đình, bịnh hoạn, nạn tai và chết chóc. Trong đó có cung phúc đức. Cung phúc đức nói cho mình biết về phước báu cũng như nạn tai của dòng họ, trong đó có mình. Thường là trong 3 đời. Nó có đặc tính chi phối luôn 11 cung còn lại. Nghĩa là, những cung khác nếu xấu mà cung phúc đức tốt thì các cung khác cũng đỡ xấu. Cung phúc đức nếu xấu mà các cung khác tốt thì cái tốt đó cũng giảm đi.

Điều tôi tìm ra ở đây không phải nằm ở các vì sao mà ở chỗ từ đâu có các vì sao ấy. Chính là NGHIỆP LỰC của chúng sanh. Tử vi của mình bị chi phối bởi nghiệp lực của chính mình. NGHIỆP LỰC là cái lực của những thói quen. Mình hay dùng từ tánh nết để chỉ cho việc này. Tánh nó hay uống rượu. Tánh nó nóng v.v… Thói quen nào mạnh, tự nó có lực đưa đến hoàn cảnh xấu hay tốt cho mình. Như có thói quen giết người thì thói quen ấy sẽ có lực khiến mình thực hiện việc đó hoài. Nếu mình có thói quen bố thí, thói quen ấy cũng có lực khiến mình thích bố thí hoài. Nghĩa là, thứ gì được lập lui lập tới hoài thì thứ đó sẽ có lực dẫn mình tới cái quả của nó.

Trên thế giới hiện nay, có những kẻ giết người hàng loạt mà không tìm thấy được nguyên nhân, bị ghép vào hạng loạn thần kinh là đó. Cái quả họ phải gặt là tù tội hay tử hình. Có người gặp ai cũng thích cho. Có khi mình thấy cho rất dễ. Cái quả của họ là giàu sang. Đều là từ nghiệp lực của mỗi người. Tử vi chứa đựng cái nhân của kiếp trước và cái quả của kiếp này, cũng như cái nhân của hiện tại và cái quả ở tương lai, trong đó có cả định nghiệp và bất định nghiệp, được biểu hiện thành các vì sao. Các vì sao ấy tương tự như những chủng tử chứa trong tạng thức của mình. Chúng sẽ phá tán hay hiện hình tùy theo chủng nghiệp đã gieo trước đây cộng với điều kiện nhân sinh của mỗi người trong hiện tại. Điều này lý giải vì sao một cặp song sinh cùng giờ lại có hai cuộc đời khác nhau. Một đứa đâm đầu vào xe chết tại Mỹ khi vừa 19 tuổi. Một đứa vẫn sống, với công việc từ thiện ở một trại mồ côi tại Việt Nam. Nhân giống nhau nhưng duyên khác nhau nên quả cũng khác nhau. Nhân giống nhau là cùng giờ, cùng ngày, cùng tháng, cùng năm. Nghĩa là cùng có những NGHIỆP NHÂN như nhau. Nhưng DUYÊN khác nhau, là đời sống tiền tài xa hoa ở Mỹ và công việc phước thiện trong một trại mồ côi. Cho ra quả khác nhau là một đứa thì sống yên bình, một đứa thì chết khá kinh khủng. Mọi thứ điều do NHÂN DUYÊN chi phối.

Mình không thấy được mối liên hệ giữa các vì sao với những thiện ác trong chính mình, cứ tưởng có những vì sao quyết định được vận mệnh của con người. Nên thay vì sửa đi những thói xấu, mình lại tìm cách giải hạn bằng cách cúng sao, không thì nhắm mắt thuận theo số tử vi. Cúng đến bạc đầu cũng không giải nổi điều xấu khi mình vẫn sống ung dung trong cái ác.

Con người là tập hợp của những nghiệp xấu và tốt. Có cái thuộc về thói quen, có cái không phải là thói quen. Từ đó, hạnh phúc và đau khổ xen kẽ với nhau. Trong tử vi vừa có loại sao mang tính cách định, vừa có loại sao mang tính cách bất định. Gọi là bất định khi trong thân mệnh hay phúc đức có loại sao phúc đức hoặc giải hạn. Chúng có thể thay đổi được những tốt xấu của bản thân tùy vào phúc đức hiện thời của mình. Thành tử vi chỉ có giá trị đối với 2 hạng người :

1. Bị loại định nghiệp chi phối.

2. Buông xuôi theo bản năng không biết làm chủ bản thân.

Làm chủ bản thân là một cách tu hành. Tu hành theo kiểu làm chủ thân tâm chứ không phải đến chùa lạy Phật, tụng sám hối cho có lệ rồi thôi. Không phải những việc làm đó không có tác dụng ít nhiều. Nhưng chỉ chừng đó thì tác dụng của nó không bao nhiêu. Làm chủ được thân tâm mới làm chủ được những thói quen xấu, là cái nhân đưa đến quả xấu trong hiện tại và tương lai. Như cái bịnh nhậu nhẹt, bia ôm, mại dâm hiện nay. Ngày nào báo chí cũng liệt kê những tai nạn thương tâm do nhậu nhẹt gây ra, rồi sida, cúm gà v.v… Nhưng nghe đâu có độ nhậu, bia ôm là quên hết mọi chuyện. Không dừng được cái nhân ham muốn bậy bạ thì cái quả bịnh hoạn nạn tai xảy ra là lẽ tất nhiên. Thành dừng được tham dục mới tránh được những nạn tai do tham dục gây ra. Làm chủ được bản thân thì mới đủ sáng suốt mà bình thản với những loại định nghiệp. Bình thản rồi thì không có gì để sợ hãi nữa. Người ta sợ một số tử vi xấu, vì cái xấu thường đưa đến đau đớn và khổ não. Song xấu mấy mà mình bình thản được với nó như Tổ Sư Tử cho đầu, ngài Bạch Ẩn nuôi con nít, thì số tử vi dù xấu bao nhiêu cũng chẳng can hệ gì đến mình. Cái xấu lúc ấy không khác gì cái tốt. Người tu Phật có khi còn cần cái xấu để trắc nghiệm công phu nữa là đằng khác.

Tìm thấy được cội nguồn đó rồi, tử vi không còn giá trị với tôi nữa. Nghĩa lý gì khi mọi thứ có thể thay đổi bằng những việc phúc thiện hằng ngày? Nghĩa lý gì khi mình đã vướng phải một loại định nghiệp? Vả lại, mấy người đời nay có thể xem được tử vi như bố tôi? Họ nói thao thao bất tuyệt về người khác nhưng bản thân mình thì mù tịch. Song mình lại hay có tật dễ tin. Tin rồi làm theo nên chuyện đáng nhẽ không lại trở thành có. Chuyện này báo chí đề cập rất nhiều, nhất là đối với mấy chàng miền núi. Khi không đi tin ba chuyện nhảm nhí của thầy bùa thầy chú rồi giết vợ, giết con, làm những chuyện hại người hại vật, là cái nhân của một quả xấu trong tương lai.

Tôi có đọc đâu đó câu chuyện cái quạt rách. Chắc để giễu cho cái tính hay tin của người mình. Một anh chồng tin lời ông thầy bói “Hôm nay cái quạt của ông sẽ rách”. Anh sợ cái quạt của mình rách thành cả ngày ấy anh không làm gì hết, chỉ ngồi canh cái quạt. Đến giờ đi giỗ cha bên nhà anh Cả, vợ nhắc mấy anh cũng không đi. Mụ tức chí giựt lấy cái quạt xé phăng. Anh vỗ tay cho thầy bói nói đúng. Giả như anh đừng để lời của ông thầy tác động vào mình, cứ cất quạt đâu đó rồi đi giỗ cha như thường lệ, thì không biết số phận cái quạt ấy ra sao? Chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng rõ ràng do tin lời ông thầy mà sự việc mới ra như vậy. Chuyện nhỏ ấy nhắc nhở mình phải coi lại cái gọi là số mệnh bất di bất dịch mà mấy thầy gắn cho mình. Đừng nhắm mắt tin theo một cách mù quáng mà làm những việc trái nhân nghĩa đạo đức hay bỏ hết bổn phận trách nhiệm của mình ngày thường. Cái bê trể trách nhiệm, cái vô đạo đức của mình mới chính là cái nhân khiến sự việc xảy ra xấu xa chứ không phải lời anh thầy bói là cái quyết định tất cả. Còn thế giới này là thế giới Nhân Duyên. Duyên thay đổi thì quả sẽ thay đổi. Đã có duyên để thay đổi, vì sao mình không vin vào cái duyên ấy để thay đổi đi số mệnh của mình mà lại tin vào số mệnh đã định qua những ông thầy xa lạ?

Cứ sống thiện và làm thiện! Sống và làm không ngừng. Làm hết sức mình những gì mình có thể làm cho người khác. Đừng vì những tham dục của riêng mình mà làm khổ người. Tập tỉnh trí và tập thương yêu người khác như thương yêu chính bản thân mình. Sống sao cho đúng với trách nhiệm và bổn phận mà mình đang mang. Sống vậy thì tai họa nào thay đổi được, tự nó sẽ thay đổi. Tai họa nào không thay đổi được, mình cũng đủ năng lực bình thản mà nhận lãnh nó. Làm vậy là mình đang tự gắn sao giải hạn vào trong cung mệnh của mình.

Người xưa nói “Tướng bất cập số. Số bất cập đức”. Số anh tốt thì tướng anh có xấu cũng không sao. Vì cái số quyết định tướng mạng của anh hơn là cái tướng. Song tướng số gì cũng không bằng cái đức. ĐỨC mới là cái quyết định mọi thứ. Những nhà xem tử vi vẫn cho rằng, tử vi chỉ ảnh hưởng đối với những người còn đang bận bịu với tiền bạc danh vọng thế gian chứ không liên quan gì đến những người đã có tâm xuất thế. Cũng đúng thôi. Nếu có bị ảnh hưởng của số tử vi chăng nữa, mà tâm đã không thì nó ảnh hưởng đến gì bây giờ?

Có lẽ vì vậy, sau khi phát tâm tu hành và đến Thường Chiếu được một năm thì tôi thấy bố đến từ giả để đi đầu thai. Như thường lệ, khi nào mơ thấy ông, ông cũng lái xe đưa tôi đi từ chỗ này đến chỗ khác. Lần đó, tôi đòi cầm lái một mình. Ông yên lặng trầm ngâm, vẫn còn chút gì đó lo lắng và do dự, nhưng ông cũng trao tay lái cho tôi. Ba ngày sau, tôi lại mơ thấy ông lần nữa “Thôi, bố đi đầu thai đây”. Từ đó đến nay tôi không bao giờ thấy lại ông. Có lẽ ông đã yên tâm ra đi khi tôi chọn cho mình con đường này.

Giấc mơ khiến tôi suy nghĩ một điều. Bản thân người chết nếu không thể dứt bỏ vì sự luyến ái với gia đình thì mình có cầu bao nhiêu, họ cũng khó mà siêu thoát. Nếu thật là một người con hiếu hạnh, thật muốn cha mẹ mình có một cảnh giới tốt, thì ngoài việc cúng dường hồi hướng cho các vị, bản thân mình còn phải khiến họ được yên lòng. Yên lòng rồi, họ mới thanh thản ra đi.

 

Các tin khác