Hương của người đã chết
HƯƠNG CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT
THAY LỜI TỰA
04/04/2017THAY LỜI TỰA
HƯƠNG CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT là vài mẫu chuyện nhỏ ghi lại những gì tôi đã gặp trong cuộc sống của mình liên quan đến những người đã chết.
Như đời sống của bao người bình thường khác, tôi cũng lớn lên giữa vòng tay của cha, mẹ, người thân cùng bạn bè, cũng không thoát khỏi những thương, ghét, khóc, cười … không tránh được phiền não và cả những thù nghịch. Song dưới ánh sáng của ĐẠO, những thứ mà ta cho là bất hạnh và ngược đãi lại là những bài học vô cùng quí giá trong cuộc đời mình. Chưa một lần như thật biết thế nào là KHỔ, bạn sẽ không bao giờ thấy được giá trị thật sự của ĐẠO. Không như thật biết thế nào là ĐẠO, bạn cũng không thể chiêm nghiệm được cái gọi là DIỆT mà dừng đi TẬP và KHỔ, là 4 chân đế ở cuộc đời này.
Ta luôn cảm thấy biết ơn khi mọi thuận lợi đến với ta nhưng lại có thái độ than trách đối với hoàn cảnh không thuận lợi. Ít ai chịu chấp nhận hay biết ơn đối với những bất hạnh mà mình gặp phải trong đời. Đó là vì ta không nắm được luật Nhân Quả đang chi phối thế gian này. Không thấy được thế giới chỉ là bóng dáng của tự tâm nên không có tâm bình thản đối với những bất hạnh mình đang gặp phải. Xấu hay tốt, đau khổ hay hạnh phúc không phải từ ngoài đưa tới mà từ trong chính mình. Thiền sư Takuan nói “Tốt và xấu không phải trong chính họ mà trong chính tôi. Khi hình ngay thì bóng không cong”. Hình ngay thì bóng không cong. Hình cong thì bóng không ngay. Đó là qui luật tất yếu ở cuộc đời này. Khi qui luật ấy sáng tỏ trong ta, sẽ không có sự than phiền hay trách cứ nào nữa. Nếu thấy được bất hạnh chồng chất chính là liều thuốc trắc nghiệm, vun bồi khả năng chịu đựng của mình và “trong vực thẳm của thất vọng vẫn có ánh sáng của châu báu”, ta sẽ luôn có lòng biết ơn đối với hoàn cảnh hiện tại dù hoàn cảnh ấy ra sao.
Một nữ tu Rengetsu khi hành hương đến một ngôi chùa thì trời cũng vừa tối. Bà xin chỗ trú chân qua đêm nhưng dân làng ở đó không cho. Bà phải trú tạm ở cây anh đào ngoài đồng. Giữa khuya dưới bầu trời đêm xuân, bà tỉnh giấc và nhìn thấy hoa anh đào nở rộ cười đón ánh trăng trong làn sương mờ. Ngây ngất trước vẽ đẹp của thiên nhiên, bà đứng lên kính cẩn hướng về ngôi làng “Nhờ lòng tốt đã không cho tôi tá túc. Tôi ngồi đây, dưới những đóa hoa nở trong đêm mờ”. Khi ta có thể hài lòng với quá khứ và vui với hiện tại, thì như người nữ tu kia, ta sẽ chiêm nghiệm được cái đẹp của hoa anh đào nở rộ …
Đó là những gì tôi muốn gởi đến các bạn trong Hương Của Người Đã Chết.
Các tin khác
-
» PHÚC ĐỨC (04/04)
-
» TINH TÚY CỦA ĐẠO PHẬT (04/04)
-
» TỰ TỬ (04/04)
-
» ĐẠO GIÁO (04/04)
-
» SỐ TỬ VI (04/04)
-
» MẸ (04/04)
-
» SƯ HƯNG (04/04)
-
» NHÂN DUYÊN (04/04)
-
» PHẢN QUAN TỰ KỶ BỔN PHẬN SỰ (04/04)